Wikia Liên Minh Huyền Thoại
Register
Advertisement

Amumu - Xác Ướp U Sầu[]

Amumu OriginalLoading

Vai trò: Đỡ đòn, Pháp sư.

Sử dụng: Năng lượng.

Xuất thân: Shurima, một vị hoàng tử.

Chỉ số:

Tấn công: 2     Phòng thủ: 4

Phép thuật: 6   Độ khó: 3

Thông số[]

Máu:613 (+ 84 mỗi cấp)

Hồi máu: 8.88 (+0.85 mỗi cấp)

Năng lượng: 287.2 (+ 40 mỗi cấp)

Hồi năng lượng: 7.38 ( +0.525 mỗi cấp)

Sát thương: 53.38 ( +3.8 mỗi cấp)

Tốc độ đánh:

Giáp

Kháng phép:

Tốc độ:

Kỹ năng[]

Trang phục[]

Cốt truyện[]

Amumu – một yordle - có thể là một trong những vị tướng kì lạ nhất của Liên Minh Huyền Thoại. Chẳng ai biết gì về cuộc đời của cậu ta trước khi gia nhập Liên Minh - ngay cả với chính Amumu. Tất cả những gì cậu nhớ được là thức dậy lẻ loi một mình bên trong một kim tự tháp bên dưới hoang mạc Shurima. Cậu ta đã bị quấn băng đầy người như một cái xác ướp và không thể cảm thấy nhịp tim của mình. Chưa hết, cậu cảm thấy một nỗi buồn miên man không thể nào giải thích nổi; cậu biết mình nhớ cha mẹ, mặc dù không nhớ họ là ai. Ngã khuỵu xuống, Amumu khóc ròng. Bất kể có làm gì đi nữa, cậu cũng chẳng bao giờ có thể thôi buồn rầu hay dừng khóc. Cuối cùng, cậu đứng dậy và quyết tâm đi khắp thế giới để tìm hiểu về quá khứ của mình. Amumu chu du khắp miền nam Valoran - một kì tích ít ai làm được.

Dẫu Amumu vẫn chẳng biết thêm được gì nhiều về quá khứ nhưng ít ra cậu biết được con người hiện tại của mình: một xác sống. Tuy nhiên, cậu không độc ác như đại đa số các xác sống khác. Có vẻ là một người biết cách tránh rắc rối, Amumu đã ngao du khắp miền Nam Valoran mà chẳng gặp phải quá nhiều trắc trở. Cậu chỉ buồn, và tất cả mọi thứ mà cậu gặp đều chia sẻ nổi buồn đó với cậu. Và rồi cậu đi về hướng Bắc, băng qua Vách ngăn Vĩ đại, đến với Viện Chiến tranh - quê nhà của Liên Minh. Câu chuyện của Amumu đã khơi dậy sự hứng thú ở các anh hùng cậu gặp, và họ mời cậu tham gia vào kì Sát Hạch của Liên Minh. Những chiến công ở Liên Minh đã cho cậu một thứ mà cậu luôn mong muốn: một mái ấm. Với cuộc sống hiện tại, cậu hi vọng những người bạn mới có thể giúp khám phá quá khứ của bản thân.

Khi Amumu khóc thì thật là tệ, nhưng khi cậu ấy giận thì còn đáng sợ hơn. -- Ezreal

Bạn bè: Annie

“Lòng tham và giọt nước mắt

Các vị thần nổi giận, và làm rung chuyển mặt đất. Các vết nứt lan ra khắp trái đất”, ông già Khaldun nói, khuôn mặt khắc khổ của ông ta sáng lên dưới ánh lửa.” Đây là một trong những hang đá tạo từ vết nứt mà một chàng trai đã khám phá được. Anh ta tìm thấy lối vào một hầm mộ, được ẩn giấu trước nanh vuốt của bọn chó săn. Chàng trai cần phải nuôi cả gia đình gồm vợ và lũ con thơ, nên anh ta quyết định mạo hiểm, tìm kiếm cơ hội.”

Cả đám đông người lớn và trẻ nhỏ xúm lại gần để nghe rõ từng lời của người kể chuyện già. Họ đều đã mệt mỏi – họ đã di chuyển cả ngày, và mặt trời vùng Shurima này thì luôn tàn khốc – nhưng những câu chuyện của Khaldun là sự chiêu đãi đáng quý. Họ kéo áo choàng chặt quanh người để chống lại cái lãnh lẽo của ban đêm và ngồi xích lại gần thêm.

“Không khí rất mát mẻ trong hầm mộ, một sự thư thái đầy nhân từ so với cái nóng bỏng cháy ngoài kia. Chàng trai trẻ thắp lên một ngon đuốc. Ánh sáng của nó khiến những cái bóng nhảy múa xung quanh. Anh ta bước từng bước thận trọng, đề phòng cạm bẫy. Anh ta nghèo thật, nhưng không hề ngu ngốc.

“Các bức tường bên trong là đá mịn và được chạm khắc vô số hình ảnh và chữ viết cổ xưa. Anh ta không thể đọc – anh chỉ là một người thường – nhưng có thể hiểu các hình ảnh.

“Anh ta thấy một cậu hoàng tử, ngồi bắt chéo chân trên một chiếc Đĩa Mặt Trời và được kiệu đi bởi cả một nhóm người hầu, một nụ cười rạng rỡ nở trên mặt cậu. Những chiếc rương cơ man là tiền vàng và vật quý hiếm chất đống trước mặt cậu, cống phẩm của những sứ giả ăn mặc kì lạ đang quỳ gối.

“Anh ta nhìn những bức điêu khắc khác, lại là cậu hoàng từ kia, lần này đang đi giữa mọi người. Họ phải cúi rạp đầu xuống đất trước mặt cậu. Những tia sáng phản chiếu ánh nắng tỏa ra từ vương miện của cậu ta.

Ở trước một trong những hình ảnh này là một bức tượng nhỏ bằng vàng. Chỉ riêng nó đã đáng giá hơn tất cả anh ta mong kiếm được trong mười kiếp. Chàng trai trẻ lấy nó, thả vào bao da của mình.

Anh ta không định sẽ trì hoãn. Anh ta biết rằng những kẻ khác sẽ tìm được đến đây không lâu nữa, và muốn rằng sẽ chuồn kịp trước khi chúng tìm đến. Lòng tham khiến ngay cả những người tốt đẹp nhất trở nên ngu ngốc, và anh ta biết rằng những kẻ kia sẵn sàng hạ sát anh để chiếm lấy pho tượng vàng – và những vật báu khác ở sâu bên trong hầm mộ. Tuy nhiên tham lam không phải là bản tính của chàng trai này, anh ta cảm thấy rằng mình không cần phải đi sâu thêm nữa. Các vật báu khác còn ẩn giấu nơi đây dành cho người khác.

“Anh ta nhìn hình ảnh cuối cùng trước khi rời lăng mộ. Nó khắc họa rằng cậu hoàng tử đã chết, nằm trên một lăng tẩm. Những người gần nhất với cậu ta đang than khóc… nhưng ở đằng xa, người dân đang ăn mừng. Liệu cậu hoàng từ này có được yêu quý, hay chỉ là một bạo chúa? Chẳng có cách nào biết được.

Và anh ta đột nhiên nghe thấy nó, một âm thanh trong bóng tối khiến anh ta sởn gai ốc.

Anh ta nhìn quanh, đôi mắt mở to, giữ ngọn đuốc phía trước mặt. Không có gì cả.

“Ai vậy?” anh ta nói vang. Chẳng có gì ngoài sự tĩnh lặng.

Chàng trai trẻ khẽ lắc đầu “Chỉ là gió thôi mà, đồ ngốc”, anh ta nghĩ bụng. “Chẳng có gì ngoài gió hết.”

Và rồi anh ta lại nghe thấy lần nữa, rõ ràng hơn. Một đứa trẻ đang khóc trong bóng tối sâu trong hầm mộ.

“Nếu ở một nơi khác, bản năng của anh ta sẽ là tiến về phía tiếng khóc. Nhưng ở đây ư, ở giữa một hang mộ tang tóc tối tăm ư?

“Anh ta muốn chạy trốn… nhưng đã không làm vậy. Tiếng khóc thổn thức như chạm đến trái tim anh ấy. Tiếng khóc đầy những tủi hờn và buồn phiền.

“Chẳng lẽ có một lối vào khác dẫn đến hầm mộ này? Biết đâu có một cậu nhóc đã tìm thấy lối đi này và bị lạc?

“Giơ cao ngọn đuốc, anh ta trườn tới phía trước. Tiếng khóc vẫn đều đặn cất lên, vang vọng yếu ớt trong bóng tối.

“Một căn phòng rộng mở ra trước mắt anh ta, sàn phòng màu đen và phản chiếu rõ ràng. Những cổ vật bằng vàng và các bức tường dát ngọc lấp lánh bên trong. Anh ta tiến vào căn phòng trong sự thận trọng.

“Anh ta đột nhiên lùi lại khi gót chân của mình tạo ra những gợn sóng lan tỏa khắp phòng. Là nước. Sàn phòng không phải là đá cẩm thạch phản chiếu – nó ngập trong nước.

“Khuỵu gối xuống, anh ta vốc một vốc nước và uống thử. Anh ta nhổ ra ngay lập tức. Đây là nước muối! Ở đây, ở giữa trung tâm của Shurima, cách xa vùng biển gần nhất cả nghìn dặm!

“Anh ta lại nghe thấy tiếng khóc của cậu nhóc, gần hơn.

“Đưa ngọn đuốc lên trước mặt, chàng trai nhìn thấy một hình bóng ở rìa vùng sáng. Có vẻ như là một đứa trẻ, đang ngồi quay lưng lại với chàng.

“Anh ta bước thận trọng vào trong phòng. Mực nước ở trong phòng không cao lắm. Anh ta đang dựng tóc gáy, và nỗi sợ bao phủ khắp lồng ngực, nhưng anh vẫn không chạy trốn.

“Cháu bị lạc à?” anh ta vừa bước tới vừa hỏi “Làm sao cháu đến được đây?”

“Hình bóng kia không quay lại… nhưng đã trả lời

“Ta… ta không nhớ” cậu nói. Âm thanh lan tỏa khắp chàng trai, vang vọng trên những bước tường. Cậu bé nói bằng một phương ngữ cổ. Những lời nói lạ lùng… nhưng có thể hiểu được “Ta chẳng nhớ ra mình là ai.”

“Bình tĩnh thôi, cậu bé,” chàng trai nói “mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”

“Anh ta bước vào gần hơn nữa, và cậu nhóc đã quay lại. Đôi mắt của anh ta mở to.

“Kẻ đứng trước mặt anh không gì khác là một bức tượng thần được tạc bằng mã não. Đây không phải nguồn gốc tiếng khóc, cũng như giọng nói trẻ con kia.

“Bỗng dưng có một bàn tay nhỏ nhắn và khô khốc túm lấy anh ta.”

Đứa trẻ con bé nhất đang lắng nghe há hốc miệng và mở to mắt. Những đứa trẻ khác thì phá lên cười, giả bộ can đảm. Ông già Khaldun mỉm cười, một chiếc răng vàng lóe lên trong ánh lửa. Và rồi, ông ta kể tiếp.

“Chàng trai trẻ nhìn xuống. Xác ướp bị quấn băng đầy người của cậu hoàng tử đang đứng bên cạnh chàng. Một thứ ánh sáng ma quái và xỉn đục phát ra từ hốc mắt của cậu bé, mặc dù cả khuôn mặt nằm trong lớp băng bó. Xác ướp nắm lấy tay chàng trai.

“Cậu sẽ trở thành bạn của ta chứ?” Cậu nhóc hỏi, giọng nói bị bóp nghẹt bởi lớp vải lanh.

Chàng trai trẻ lảo đảo lùi lại, cố thoát ra khỏi cậu bé. Chàng ta nhìn xuống cánh tay của mình trong nỗi kinh hoàng; cánh tay của anh ta đang co quắp lại, chuyển đen và bị lão hóa. Lời nguyền hoại tử bắt đầu lan ra từ cánh tay này.

“Chàng trai quay lại và chạy. Trong cơn sốc và sự hoảng loạn, anh ta đánh rơi ngọn đuốc. Nó lụi tàn khi rơi xuống hồ nước mắt, và bóng tối ập xuống. Nhưng anh ta vẫn có thể cố gắng tìm đường ra ánh sáng ban ngày phía trước. Anh ta chạy về phía đó, vật lộn trong tuyệt vọng, ngay cả khi lời nguyền chết chóc đang leo dần từ cánh tay hướng tới tim chàng.

“Anh ta chờ đợi cảm thấy sự chết chóc lan tỏa khắp người… nhưng không. Sau những cảm giác như kéo dài vô tận, nhưng thực sự chỉ trong vài nhịp đập, anh ta lại chìm vào trong bóng tối của sa mạc nóng bỏng.

“Ta xin lỗi’, một giọng nói thê lương vang vọng trong bóng tối phía sau, “ta không định làm vậy”

“Và do đó, Lăng Mộ Của Amumu đã được khai quật,” ông già Khaldun nói, “và đứa trẻ chết chóc đã được giải phóng về thế giới này.”

“Nhưng chúng ta đều biết rằng hắn ta không có thật mà!” đứa trẻ lớn nhất vừa khóc vừa nói, sau một khắc yên lặng.

“Amumu có thật!” đứa bé nhất nói to “Cậu ta đang đi khắp mọi miền để tìm một người bạn!”

“Cậu ta có thật, nhưng không phải là một cậu bé”, một đứa khác nói. “Cậu ta là một yordle!”

Khaldun cười, và đứng dậy nhờsự trợ giúp của một cây gậy cong queo.

“Ta đã già rồi, và chúng ta phải di chuyển rất xa vào ngày mai đấy”, ông ta nói, “đã quá giờ ta phải đi ngủ rồi.”

Thính giả của ông ta bắt đầu tản ra, cười nói nhỏ với nhau, chỉ có một đứa trẻ không di chuyển. Cô nhóc nhìn chằm chằm vào Khaldun, không chớp mắt.

“Ông ngoại,” cô nhóc nói. “Tại sao ông lại bị mất một cánh tay vậy?”

Ông già Khaldun nhìn xuống cánh tay áo rỗng gắn vào vai mình, và nở một nụ cười với cô nhóc.

“Ngủ ngon, cháu gái bé bỏng,” ông ta nháy mắt nói.”

Hướng dẫn[]

Nguồn[]

lienminh360/Cốt truyện mới Amumu

Website LMHT/Amumu

Advertisement